The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 NGHE  XEM! LÀ THỜI GIAN ĐANG HÁT


Phan_40

Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, lại giống như lãnh đạo thị sát đánh giá tỉ mỉ

phòng ngủ bọn họ, cuối cùng tầm mắt lại ngừng lại trên người Tiểu T kia. Cô

nhóc kia bị cô nhìn đến sợ hãi, đứng lên nói: "Cháu đi lấy nước đây, cô đến đã

nửa ngày, cháu cũng quên mất rót nước cho cô........"

Vương Thiến Thiến nghe xong mỉm cười một chút nói: "Tinh Tinh, cháu đi lấy 

nước."

Tiểu T kia nôn nóng, "Vẫn để cháu đi đi."

"Không sao, để cho Tinh Tinh đi đi, nó giảm cân."

Tinh Tinh không biết hai người kia đang tranh luận cái gì, từ nhỏ đến lớn, con

bé vẫn luôn nghe lời của Vương Thiến Thiến, cũng luôn bị sai bảo như vậy,

không nói lời nào đã đứng lên đi lấy nước.

Sau đó, Vương Thiến Thiến mới nói với Tiểu T kia: "Chị nghe Tinh Tinh nói

chuyện của em......"

"A....... Cô....... Cháu có thể ngắt lời cô một chút được không?" Thấy Vương

Thiến Thiến không đáp lời, cô nhóc lại tiếp tục nói: "Mặc dù như vậy rất

không lễ phép, nhưng mà, cô đã hiểu lầm, cháu có bạn gái rồi, cháu và Tinh

Tinh thật sự không có gì cả!"

Vương Thiến Thiến không nhịn nổi, đột nhiên cười lên tiếng, "Cái cô bé này,

chị cũng đã nói gì? Thật ra chị định nhờ em sau này chú ý chuyện học tập của

Tinh Tinh nhà chị thôi, con bé đó rất cẩu thả, khả năng tự chăm sóc kém, phải

có một người bạn cẩn thận như em vậy mới tốt."

Cô nhóc kia nghe xong xấu hổ cúi đầu.

Vương Thiến Thiến cũng hơi chút an tâm, cô không hy vọng Tinh Tinh đi trên

con đường giống cô, nhưng cô hy vọng cuộc sống đại học của Tinh Tinh có

thể để lại nhiều kỷ niệm tốt đẹp. Giống như Lí Nam và Tống Nhiên, mỗi lần

nói đến cô và Nguyệt Lượng khi ấy, luôn cười rất vui vẻ.

Lời tác giả: Chị Nghiên Nghiên nói chuyện tôi uy hiếp Tiểu T này, giống như

Hán gian vào thôn.... 

Làm gì có......... Chẳng qua là người lớn quan tâm mà thôi~~

Học tỷ còn mấy chương nữa mới có thể lên đài.

 

CHƯƠNG 74. EM THÍCH CHÍNH LÀ CHỊ CỦA

HIỆN TẠI

Có vài sinh viên được phân đến công ty của Vương Thiến Thiến, trong đó có

một người do cô hướng dẫn để thực tập nghiệp vụ. Cô gái kia cả ngày theo

sát bên cạnh Vương ThiếnThiến, cung kính lễ phép kêu cô là "Sư phụ", dáng

vẻ rất hiểu chuyện, vừa nhìn đã biết là một cô gái rất lanh lợi. Nghe nói là con

gái của người phụ trách công ty đối tác nào đó, cho nên phân đến công ty của

Vương Thiến Thiến muốn do chính cô dẫn theo thực tập.

Cô nàng tới ngày đầu tiên, Vương Thiến Thiến không thể nhớ được tên cô ấy.

Ngày hôm sau, cô nàng tới hơi muộn, sau khi đến công ty mang vẻ mặt áy

náy theo sát Vương Thiến Thiến nói: "Xin lỗi, sư phụ, em đến muộn, ngày mai

em cam đoan sẽ không đến muộn nữa."

Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, định gọi tên của cô ấy, lại phát hiện, ngay cả

tên cũng không nhớ được, cô mở miệng hỏi: "À...."

Cô gái vội tiếp lời, "Trịnh Triết."

"Ừ, Trịnh Triết, thực tập mà thôi, em không cần dựa theo thời gian làm việc

của bọn chị để gò ép bản thân."

Trịnh Triết vội nói: "Như vậy sao được, cha em nói có thể đi theo chị thực tập

là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không được lãng phí thời gian."

Vương Thiến Thiến nghe xong, cười nói: "Lời này của tổng giám đốc Trịnh

thật nghiêm trọng, chị nào có lợi hại như vậy."

Trịnh Triết cũng cười nói: "Dù sao em cũng phải chăm chỉ theo chị học tập."

"Đây là tài liệu của cuộc họp chiều nay, em xem trước một chút, có chỗ nào 

không hiểu thì hỏi lại chị." Vương Thiến Thiến đưa cho cô một tập tài liệu, sau

đó bắt đầu bận rộn công việc.

Sau khi Trịnh Triết đến đây, hai người dùng chung một văn phòng, tính cách

của Trịnh Triết rất cởi mở, rất thích nói chuyện, lại rất biết nhìn ánh mắt của

người khác, lúc cô ấy nói chuyện với Vương Thiến Thiến, luôn có thể dựa vào

những biểu cảm nhỏ nhặt của Vương Thiến Thiến để đoán biết độ hứng thú

của Vương Thiến Thiến đối với đề tài này, phần lớn có thể đoán đúng tám

chín phần. Điểm ấy, ngay cả Vương Thiến Thiến cũng vô cùng tán thưởng.

Có một ngày sau khi nghỉ trưa xong, Trịnh Triết vừa vào văn phòng, thấy

Vương Thiến Thiến đang ngồi ngẩn người nhìn tách cà phê. Cô ấy không nói

chuyện, im lặng trở về ngồi vào vị trí của mình, tùy tay mở một ít tài liệu ra

xem. Qua vài phút, thấy Vương Thiến Thiến vẫn còn đang ngẩn người nhìn

tách cà phê, cô ấy nghĩ một chút, nói: "Sư phụ....... Cà phê nguội rồi......"

Lúc này Vương Thiến Thiến mới phục hồi tinh thần lại, "À, không sao." Nói

xong nâng tách lên ra vẻ muốn uống.

"Chờ một chút!" Trịnh Triết cắt ngang cô, "Lông mi dính trên mặt, cẩn thận

đừng để rơi vào tách."

"Sao? Bên nào?" Vương Thiến Thiến nói xong sờ lên mặt.

Trịnh Triết không nói cho cô, mà đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đưa tay giúp

cô lấy xuống, "Sư phụ, lông mi của chị thật dài, giống như búp bê."

Vương Thiến Thiến xấu hổ khẽ cười, bị một cô nhóc như vậy sờ mặt, cô đột

nhiên có chút dè dặt.

Sau khi tan sở, Trịnh Triết vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Sư phụ, nghe nói đối

diện vừa mở một nhà hàng món Tứ Xuyên, chúng ta đi thử một chút không?

Chị dẫn em theo nửa tháng, em cũng chưa mời chị ăn cơm lần nào, hôm nay 

được không?"

Vương Thiến Thiến thấy vẻ mặt tràn đầy hào hứng của cô ấy, cũng không tiện

từ chối, chỉ nói: "Vừa khéo hôm nay chị không bận gì, đi thử cũng tốt, nhưng

mà, bữa này chị mời." Để cho học trò mời ăn cơm, Vương Thiến Thiến thật

đúng là cảm thấy không được tự nhiên.

Trịnh Triết còn muốn giành với Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến nói

tiếp: "Nếu như em cứ muốn mời, vậy bằng không hôm khác đi." Con nít dù

sao cũng là con nít, chỉ bị cô uy hiếp một câu nhẹ nhàng như vậy, đã buông

tay đầu hàng.

"Vậy được rồi." Trịnh Triết kéo cánh tay của Vương Thiến Thiến, "Em sẽ

không khách sáo với sư phụ."

Vương Thiến Thiến liếc mắt nhìn cánh tay bị kéo, cũng không nói gì, cứ để

mặc cho Trịnh Triết kéo mình như vậy, vốn những động tác như vậy giữa con

gái với nhau thật bình thường , nếu mình có phản ứng quá khích gì ngược lại

lại có vẻ không được bình thường. Bị Trịnh Triết kéo tay như thế suốt một

đường, Vương Thiến Thiến cứng nhắc đi vào nhà hàng món Tứ Xuyên đối

diện công ty kia, sau khi ngồi xuống, cuối cùng cô mới thở dài một hơi nhẹ

nhõm.

Lúc ăn cơm, Vương Thiến Thiến lại nghe Trịnh Triết nói về những chuyện thú

vị trong trường, sau đó Trịnh Triết thỉnh thoảng hỏi cô vài câu về những

chuyện lúc cô còn đi học, một bữa cơm ăn đến tâm tình hai người đều vui vẻ.

Vương Thiến Thiến đã rất lâu không tán gẫu với ai về chuyện trước đây, máy

hát vừa mở, cũng không nhịn được nói nhiều hơn một chút.

"Sư phụ.......... Em vẫn luôn có một câu muốn hỏi chị, những cũng ngại hỏi, sư

phụ, chị không có bạn trai sao?" Trịnh Triết thật dè dặt mà mở miệng.

"Không có." Cô đáp thản nhiên. Lấy Trương Thiên Nhất làm lá chắn đã ngày 674. Em thích chính là chị của hiện tại

càng yếu ớt, cuối cùng cô chịu không được nữa, cứ dứt khoát nói đã chia tay

rồi, bây giờ còn đang trong giai đoạn đau buồn, dùng lý do này để từ chối đối

tượng mà người khác giới thiệu cho cô.

"Vì sao?"

"Chỉ là không muốn tìm."

Trịnh Triết không hỏi tiếp nữa, lại chuyển đề tài lên chuyện thực tập của

mình, "Còn nửa tháng nửa thực tập xong rồi, cũng không biết tương lai em có

thể được nhận vào hay không."

Vương Thiến Thiến mím môi mỉm cười một chút, nói: "Nhìn không ra, em

đến công ty không được mấy hôm, cảm tình đối với công ty đã sâu đậm như

vậy."

Trịnh Triết kinh ngạc một chút, lập tức nói: "Đó là tự nhiên nha, mỗi đồng

nghiệp trong công ty đều hòa nhã như vậy, hơn nữa, sư phụ còn đối với em

tốt như vậy, vừa nghĩ đến chuyện tương lai phải rời đi, không biết sẽ đau khổ

thế nào."

Kỳ thật nếu sau khi Trịnh Triết tốt nghiệp muốn đến công ty này của Vương

Thiến Thiến cũng không phải là chuyện gì khó. Lời này tất cả mọi người đều

hiểu được chỉ là nói cho có hình thức, nói hay không kết quả đều giống nhau,

thế nhưng nói ra lại làm cho người ta cảm thấy được hưởng thụ. Con người

thôi, luôn khó tránh rơi vào khuôn sáo cũ.

Từ sau khi đi ra khỏi quán ăn, Trịnh Triết vẫn còn cảm thán đồ ăn của chỗ

này, cả chuyện ăn cơm cùng Vương Thiến Thiến vui vẻ thế nào, nụ cười luôn

hiện diện trên mặt.

Hai người vẫn luôn cười nói đi dạo trong buổi đêm, gió xuân ấm áp thổi lên

mặt, lúc này đây, Vương Thiến Thiến vì sợ bị kéo tay, cố gắng nới ra một ít 

khoảng cách.

Lúc qua đường, đột nhiên có một chiếc xe chạy nhanh tới, Trịnh Triết còn

đang cúi đầu cười nói chuyện với Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến vội

đưa tay ngăn trước người cô ấy, "Cẩn thận!"

Trịnh Triết dừng chân lại, nhìn chiếc xe đã đi xa, lại liếc mắt nhìn cánh tay

đang chắn trước người mình, chậm chạp nói câu "cảm ơn". Sau đó, dọc đường

lời cô ấy ít lại, tiếng cười cũng trở nên rụt rè, Vương Thiến Thiến còn nghĩ là

cô nàng bị chuyện vừa rồi dọa.

Nửa tháng sau, thời gian thực tập của Trịnh Triết đã hết, sau khi kết thúc

ngày cuối cùng của mấy sinh viên thực tập ở bộ tài vụ, cùng nhau đi ăn lẩu.

Hôm đó tất cả mọi người đều uống rất nhiều rượu, nhà của Trịnh Triết vừa

khéo cùng hướng với Vương Thiến Thiến, mà Trịnh Triết lại là học trò của cô,

cho nên sau khi kết thúc buổi liên hoan cô đưa Trịnh Triết về nhà.

Ở trên xe taxi, Trịnh Triết cầm lấy cánh tay của Vương Thiến Thiến, tựa vào

bả vai cô ngủ suốt một đường, mãi cho đến khi xuống xe mới buông tay.

Vương Thiến Thiến đưa cô ấy về đến cửa, "Trở về mau nghỉ ngơi đi."

"Sư phụ......." Trịnh Triết kêu cô ở phía sau.

Vương Thiến Thiến quay đầu, "Sao?"

"Sư phụ, chị có hy vọng tương lai em với chị là đồng nghiệp không?"

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

Trịnh Triết cúi thấp đầu, do dự nói, "Sư phụ......... hình như, em thích chị........"

Vương Thiến Thiến nghe xong vô cùng kinh ngạc, cô tự hỏi không làm ra

hành động thân thiết gì, cũng không nói lời mập mờ gì với Trịnh Triết, sao lại 

có thể thích? Nhưng suy nghĩ lại một chút, dường như người trẻ tuổi bây giờ

đối với giới tính mà nói, xem ra không quan trọng như trước đây. Nhưng mà,

Vương Thiến Thiến không có cách nào đáp lại Trịnh Triết cái gì, nhưng cũng

không từ chối ngay, mà lại hỏi lại: "Em thích chị cái gì?"

Trịnh Triết không suy nghĩ thêm, đã thốt ra: "Thích chị làm việc giỏi giang,

con người cũng chín chắn, ở bên cạnh chị rất an tâm......"

Vương Thiến Thiến lại hỏi: "Nếu chị là một người không có chí tiến thủ, cả

ngày chỉ biết sống phóng túng lại ấu trĩ đến buồn cười, em còn có thể thích

không? "

"............"

Vương Thiến Thiến khẽ cười: "Em thích chính là chị của hiện tại."

Trịnh Triết ngẩn ra, khẽ lắc đầu nói: "Em không rõ........"

Vương Thiến Thiến đi qua vỗ vỗ bả vai của Trịnh Triết, "Mau vào nhà đi." Sau

đó xoay người không quay đầu lại nữa. Khoảnh khắc kia, suy nghĩ trong lòng

cô chính là : Hướng Nghiên cũng là thích mình của khi đó.

.

.

.

Một trận mưa đi qua, hoa đinh hương của cả thành phố đều nở. Đi giữa buổi

sáng tràn đầy hương hoa như vậy, nhìn thấy những đóa hoa hồng nhạt bên

cạnh, Vương Thiến Thiến lại không thể tránh được mà nhớ đến Hướng

Nghiên. Hướng Nghiên hẳn là đã từng có một tình yêu tốt đẹp, lại bị chính

tay Vương Thiến Thiến làm hỏng. Nhưng mà, dù sao có thể nghe được tin tốt

của Hướng Nghiên từ chỗ Triệu Đình, cô ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi.

 

Cô thường suy nghĩ, nếu lúc trước không kiên quyết chia tay, hai người bọn

cô, lại sẽ trở nên như thế nào? Hướng Nghiên sẽ vì cô vứt bỏ đi tương lai tốt

đẹp, sau đó có lẽ hai người giống như rất nhiều cặp tình nhân bình thường

khác, bận rộn vì cuộc sống, cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, vì mấy nghìn

tệ đáng thương mỗi tháng kia, vì chi phí trong nhà, vì....... khó mà tưởng

tượng được, những ngày như vậy, có thể vì tình yêu chân chính, mà vượt qua

hay không. Nói như vậy, có lẽ Hướng Nghiên sẽ không oán trách cô, nhưng

chính cô sẽ bị áy náy đè nén, có lẽ kết quả cũng sẽ giống nhau mà thôi.

Đây là một buổi sáng cuối tuần, Vương Thiến Thiến hẹn Lí Nam cùng quay

về trường thăm Tống Nhiên. Hai người tụ tập ở cổng trường, Vương Thiến

Thiến nhìn Lí Nam, không ngừng tán thưởng cậu ấy hồi phục tốt, "Nếu cậu

không nói, chắc chắn không ai nhìn ra được cậu từng sinh con."

"Thật sao? Nhưng tớ cảm thấy, cái eo này của tớ vẫn to hơn trước kia không

ít."

"Đương nhiên không thể lập tức trở lại được như trước kia rồi, cậu như thế

này đã hồi phục lại tốt hơn so với nhiều người khác lắm rồi."

Hai người vô cùng ăn ý không ngồi xe buýt, mà đi dọc theo con đường đầy

bóng râm về phía văn phòng. Con người sau khi đã ra xã hội làm việc, luôn

vô thức mà nhớ về thời gian đến trường, bởi vì những người quen biết sau

này không được thuần khiết như những người bạn thời đi học. Mà sau khi

làm việc gặp phải đủ thứ áp lực, càng dễ khiến cho người ta nhớ lại những

ngày tháng hồn nhiên tươi đẹp kia.

Hương thơm của hoa đinh hương hòa lẫn với mùi cỏ xanh thơm ngát tràn

đến, Vương Thiến Thiến hít sâu vài cái, dần dần, bước chân trì hoãn. Theo

thói quen, ngón cái lại vuốt ve chiếc nhẫn. Cô và Hướng Nghiên, cũng đã gần

ba năm không gặp.

Lời nói của Lí Nam, cắt ngang suy nghĩ mông lung của cô, "Nghe chồng tớ 

nói, công ty bất động sản Áo Duy mở chi nhánh ở thành phố H, phải có bộ

phận tài vụ mới, định lấy người ở doanh nghiệp nhà nước, cậu có hứng thú

thử không?"

"Thật hay giả? Sao tớ chưa từng nghe nói đến?" Công ty bất động sản Áo Duy

mở chi nhánh ở thành phố này cô cũng biết, nhưng tài vụ thông báo tuyển

dụng bên ngoài có phần làm cho người ta hơi bất ngờ.

"Chuyện này là tin tức lưu truyền nội bộ, không có thông báo tuyển dụng bên

ngoài, tớ cũng muốn đi, nhưng mà điều kiện người ta xét duyệt rất nghiêm

ngặt. Cậu đi thử xem đi, tớ cảm thấy được đó là một cơ hội tốt."

"Tớ không biết là mình được hay không, nói tới lại xấu hổ, công việc cũng đã

được an bài tốt từ trước, tớ lớn như vậy còn chưa tự mình đi ứng tuyển lần

nào."

"Cậu cứ đi thử xem sao, cho dù thất bại cũng sẽ không bị gì." Thứ cơ hội tốt

như thế này không phải thường xuyên có, Lí Nam đi không được, cho nên hy

vọng Vương Thiến Thiến có thể đi, bạn bè thật sự, luôn hy vọng mọi người

bên cạnh được tốt hơn, mà không phải giẫm lên một cái khi người khác lâm

vào hoạn nạn.

Ở doanh nghiệp nhà nước, thông thường đều là nam dễ lên chức hơn nữ, cho

dù Vương trưởng khoa không ngừng trải đường cho Vương Thiến Thiến,

nhưng dường như đi đến hôm nay cũng khó lòng mà lên trên được nữa.

Có hôm cô chat QQ với Nguyệt Lượng, nói đến công việc của nhau, cô nói

đùa: "Lúc ban đầu tớ vào tập đoàn nói là nam thì tốt rồi."

Nguyệt Lượng tỏ vẻ đồng ý, cậu ấy nói: "Nếu bọn họ không tin cậu là nam,

cậu cởi ngay quần áo ra cho bọn họ xem."

Vương Thiến Thiến cúi đầu nhìn trước ngực, trên màn hình gõ một hàng dấu

chấm lửng. Rõ ràng đã đỡ hơn nhiều so với lúc trước rồi mà.......... 

Mặc dù cô muốn được làm quản lí, nhưng mà cấp bậc hành chính lại chậm

chạp không theo kịp, chỉ có thể dựa vào tuổi nghề lâu một chút mới có thể lên

phó khoa. Cho nên chuyện mà Lí Nam nói kia, cô cũng có chút nóng lòng

muốn thử xem sao.

Tác giả: 0.0 tôi cũng có chút nhớ nhung học tỷ.......

Vạn: sao mấy chương cuối lại dài như vậy... :'(

 

CHƯƠNG 75. TỪ CHỨC

Sau đó, thông qua sự giới thiệu của chồng Lí Nam, Vương Thiến Thiến đến

công ty bất động sản Áo Duy phỏng vấn, nghe nói là do đích thân tổng giám

đốc của công ty phỏng vấn, Vương Thiến Thiến có chút khẩn trương, lúc thư

kí dẫn cô vào, thậm chí trong đầu cô còn không ngừng tổ chức từ ngữ.

Nhưng mà, ngay thời khắc cửa văn phòng của tổng giám đốc được mở ra, cô 

đột nhiên lại không muốn đi vào.

Thư kí nói: "Cô Vương, đây là tổng giám đốc của chúng tôi, Liêu tổng."

Vương Thiến Thiến và người nọ đưa mắt nhìn nhau, cô muốn quay đầu bước

đi, thế mà lại là Liêu Kiệt! Như vậy xem ra, cô phỏng vấn cũng không có hy

vọng gì, chẳng lẽ còn phải ở lại đây làm trò hề sao? Cô quay đầu nói với thư

kí: "Cảm ơn, tôi nghĩ tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, hay là tôi đi về trước vậy." Nói

xong cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của thư kí kia, nhấc chân bỏ ra

ngoài.

Vừa bước một bước, phía sau truyền đến tiếng của Liêu Kiệt, "Mấy năm

không gặp, em vẫn ấu trĩ như trước vậy."

Vương Thiến Thiến lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Liêu Kiệt, hắn ta

vẫn là vẻ mặt mỉm cười suy tư như cũ, giống như buổi chiều mấy năm trước

kia, vẻ mặt khó ưa như vậy. Cô thở sâu một hơi, bỗng nhiên thay một nét mặt

tươi cười, chậm rãi nói: "Xin chào, Liêu tổng." Nói xong, trước vẻ mặt kinh

ngạc nhìn chăm chú của thư kí, lại bước vào văn phòng của Liêu Kiệt.

Thư kí choáng, mỗi ngày Liêu tổng phải tiếp đãi không ít người đến phỏng

vấn, anh ta đối đãi với mỗi người đều rất hòa nhã, sao cô gái này vừa xuất

hiện, lại có mùi thuốc súng nồng nặc như vậy? Hai người kia....... chẳng lẽ là

có tình cũ gì đó? Cô ấy còn đang đứng ở cửa tưởng tượng, bỗng nhiên phát 

hiện rất nhiều đồng nghiệp xung quanh cũng đang vểnh tai lên muốn nghe

âm thanh trong phòng tổng giám đốc, xem ra thời gian ăn cơm trưa mọi

người lại có đề tài để tám chuyện rồi. Nhưng mà, hình như đã làm cho bọn họ

thất vọng, hai người trong phòng kia, lại bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện.

Vương Thiến Thiến nghĩ, nếu đối phương đã là Liêu Kiệt, nếu vừa rồi mình

bỏ đi, hắn ta nhất định sẽ cười nhạo mình, hắn ta nhất định cũng sẽ nói với

Hướng Nghiên, tuy rằng biết phỏng vấn thế nào sẽ không mang lại kết quả gì,

nhưng cũng muốn chiến đấu một phen.

Sau đó, hai người nói về vấn đề nghiệp vụ muôn thuở, hai người có một cuộc

nói chuyện vô cùng êm ả.

Sau một tiếng, Vương Thiến Thiến đứng lên định chào tạm biệt. Liêu Kiệt đột

nhiên cũng đứng lên, đối diện cô, đưa tay phải nói: "Chào mừng em gia nhập

Áo Duy."

Vương Thiến Thiến sửng sốt, sao Liêu Kiệt lại có thể tuyển dụng mình? Muốn

giỡn chơi sao?

Liêu Kiệt đoán được suy nghĩ của cô, thu tay về nói: "Tuy là, anh đối với cá

nhân em, vẫn giữ lại ý kiến, nhưng không thể không nói, những phương diện

khác em khá phù hợp với yêu cầu của công ty, nhưng mà, anh hy vọng em có

thể hiểu, em vào Áo Duy, chỉ có thể bắt đầu làm từ cấp thấp nhất của phòng

tài vụ, nếu em có thể chấp nhận, lúc nào cũng có thể hoan nghênh em gia

nhập. Em về trước suy nghĩ đi."

Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, không nói gì nữa, lúc xoay người nghe được

Liêu Kiệt đang nói điện thoại, anh ta nói: "Hướng Nghiên, ăn cơm chưa? Mấy

hôm nay thành phố S thường hay mưa, cậu nhớ mang theo áo khoác..........."

Vương Thiến Thiến không dừng chân lại, ngẩng đầu, bước ra khỏi cửa.

Hướng Nghiên bây giờ, chắc là đang rất hạnh phúc? 

.

.

.

Lí Nam gọi điện thoại tới nói: "Tớ thật sự không biết tổng giám đốc của Áo

Duy là tên Liêu Kiệt kia, thật đó, Thiến Thiến, nếu tớ biết, tớ cũng sẽ không

kêu cậu đi đâu."

Vương Thiến Thiến vội an ủi cậu ấy nói: "Không sao mà, dù sao, anh ta nói tớ

đã qua phỏng vấn của anh ta, bây giờ đang chờ tớ suy nghĩ."

"Vậy cậu nghĩ thế nào? Tớ thấy hay là cậu đừng đi, tuy rằng cơ hội này khó có

được, nhưng mà...... hai người trước đây dù sao cũng có nhiều ân oán như

vậy, khó nói hắn ta không lấy việc công báo thù tư. Hôm nay về nhà tớ nhất

định phải dạy bảo lại cái tên nhà tớ, không nói sớm cho tớ biết người anh ấy

quen là Liêu Kiệt."

"Quên đi quên đi, Ultraman nhà cậu cũng đâu biết là chuyện như thế nào, cậu

đừng trách anh ấy, tớ không sao, thật ra tớ còn rất muốn đi. Ngày từ đầu tớ

nghĩ Liêu Kiệt không hỏi gì sẽ cho tớ bay thẳng ra ngoài, không nghĩ đến anh

ta thế mà lại để tớ thông qua. Mặc dù cảm thấy con người của anh ta thật

đáng ghét, nhưng mà sau này trong công việc cũng sẽ không có nhiều cơ hội

chạm mặt lắm, cấp trên trực tiếp không phải anh ta, cũng không có gì phải

sợ."

"Không phải là hắn ta cố ý tuyển cậu, sau đó định dùng đủ mọi loại phương

pháp tra tấn cậu chứ?"

"Chắc anh ta cũng không nhàm chán vậy?"

"Tự cậu suy nghĩ cẩn thận một chút đi, với lại còn phải qua ải của cha cậu nữa

kìa." 

Tắt điện thoại, Vương Thiến Thiến nằm ở trên giường, mắt nhìn trần nhà,

lòng của cô đã sớm định rồi, cho dù không phải Áo Duy, cô cũng không

muốn ở lại doanh nghiệp nhà nước nữa, nhưng chỗ của Vương trưởng khoa,

quả thật làm cho người ta thực đau đầu.

Vương Thiến Thiến lại nhớ đến công việc thường nhật, nhưng tâm tư đã sớm

không ở nơi này nữa rồi.

Một buổi sáng trong lành nào đó, cô đưa thẳng đơn từ chức đến trước mặt

ông tổng, ông tổng nhìn cô một cái, hỏi: "Cha cháu biết không?"

Cô lắc đầu.

Ông tổng nói: "Cháu về trước đi, để bác gọi điện thoại cho cha cháu trước."

Kết quả không đến nửa tiếng, Vương trưởng khoa vọt vào văn phòng của

Vương Thiến Thiến, giống như cha mẹ đến trường nhận lấy đứa con làm sai

kỷ luật, lôi cổ cô về nhà.

"Từ nhỏ đến lớn, cô làm gì cũng tùy hứng, tôi nghĩ cô cũng trưởng thành có

thể thông cảm cho tôi một chút, tôi bôn ba nửa đời người, là vì cái gì? Cô có

biết là cô có thể được như hôm nay là vì cái gì không? Hả? Nếu không phải

cha cô, đưa cái mặt già nua này, đi khắp nơi tìm người cho cô, Vương Thiến

Thiến cô là cái gì vậy! Chính cô nói đi bốn năm đại học cô đã học cái gì? Cô

cho là cô qua trung cấp, qua Chú hội là có thể làm quản lý? Cô ngây thơ đến

như vậy sao, có người nhiều kinh nghiệm hơn cô, có người biết ăn nói hơn cô,

cô dựa vào đâu mà được làm quản lý? Những điều đó cô đã hiểu chưa?"

Vương Thiến Thiến thấy Vương trưởng khoa vừa về nhà đã mắng chửi xối xả,

vội nghiêng người lui về phía sau, cô thật sợ giây tiếp theo, Vương trưởng

khoa sẽ ra tay đánh cô, tuy từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ cha cũng chưa

từng đánh cô, nhưng lần này, cô cảm giác giống như mình đã làm hỏng giấc 

mộng bấy lâu nay của ông.

Vương trưởng khoa tiến lên một bước, cô lại lui về sau một bước. Vương

trưởng khoa giơ tay muốn cho cô một cái tát, nhưng giơ lên lại không đành

lòng mà hạ xuống, nghĩ đến con gái, đánh mặt không tốt, vì thế tìm kiếm

xung quanh công cụ có thể đánh cô, vừa tìm còn vừa tiếp tục mắng, "Đủ lông

đủ cánh rồi có phải không? Còn dám từ chức? Cô nói xem cô từ chức rồi có

thể làm gì? Bên ngoài phức tạp thế nào cô có biết không?"

"Con từ chức rồi có thể phát triển tốt hơn, không cần phải bị giam cả đời ở

doanh nghiệp nhà nước, cha có nghĩ đến cảm nhận của con hay không? Cái gì

cũng được cha sắp xếp, trước đây cha có nghĩ tới chuyện thật ra con không

thích làm kế toán hay không? Con để cho cha an tâm, lên đại học học kế toán,

sau đó lại theo sự sắp xếp của cha vào doanh nghiệp nhà nước, từ đầu tới cuối

cha cũng chưa từng hỏi qua con có chịu hay không, khi ấy con là kẻ vô tích

sự, nhưng bây giờ con có cơ hội chứng minh bản thân, vì sao cha lại muốn

ngăn cản con, hơn nữa con ra ngoài cũng không nói là không làm kế toán, cha

còn lo lắng chuyện gì!" Vương Thiến Thiến trốn sau ghế sô pha, cãi tay đôi với

Vương trưởng khoa.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .